Những Cây Sồi Của T́nh Yêu


Về Nhà nếu kô th́ về lại Vườn Yêu nhé

Không biết đây là lần thứ mấy chục, tôi và David giận nhau.

Cũng như mọi lần khác, cũng chỉ v́ những chuyện lặt vặt mà thôi. Nhưng dịp này tôi muốn xa anh một thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ về t́nh yêu của chúng tôi. Tôi rất yêu David và không muốn mất anh, nhưng không hiểu tại sao tôi cứ muốn anh phải theo ư tôi. Hễ chúng tôi tranh căi, tôi muốn ḿnh luôn phải là người thắng. Nếu quả anh yêu tôi, anh phải chiều tôi chứ.

Tôi lái xe về trang trại của bà ngoại. Tuy ngoại đă bảy chục tuổi nhưng bà c̣n khỏe lắm. Chiều nào bà cũng dắt tôi đi dạo trên những cánh đồng cỏ. Không khí mát mẻ, trong lành, thảm cỏ xanh đầy hoa của mùa hè và tiếng vo ve của những bầy ong khiến ḷng tôi dịu lại. Trong lúc đi dạo, thế nào chúng tôi cũng nghỉ chân một lát dưới gốc cây sồi to nằm trên ranh giới với trang trại bên cạnh. Giữa tiếng gió ŕ rào, bà ngoại tôi ngẩng đầu săm soi tán lá um tùm như muốn t́m kiếm một cái ǵ đó. Mấy ngày đầu, tôi không chú ư lắm tới cử chỉ này của bà. Nhưng một hôm, tôi nh́n theo ánh mắt của bà và phát hiện có cái ǵ đó như là những chữ cái được khắc trên vỏ cây, ở tít trên cao. Tôi quay lại nh́n bà. Như để trả lời câu hỏi thầm lặng của tôi, bà ngoại kể:

Thủa c̣n trẻ, bà ngoại và cậu trai duy nhất của ông chủ trang trại bên cạnh yêu nhau say đắm. Cây sồi là chốn hẹn ḥ lư tưởng cho đôi trẻ. Lúc ấy nó mới chỉ cao bằng hai người lớn. Bám vào thân cây như con ếch, Michael, tên cậu trai, h́ hụi dùng dao nhọn khắc lên đó ḍng chữ to tướng "A + M = T́nh yêu". A là chữ viết tắt của Andy, tên bà ngoại tôi. Trớ trêu thay, một ngày kia, cây sồi trở thành chứng nhân cho một cuộc tranh chấp khoảnh cỏ nuôi cừu giữa hai trang trại giáp nhau, nơi có cây sồi mọc. Súc vật của hai gia đ́nh không c̣n được thả ăn cỏ quanh cây sồi.

Dù bị cấm đoán, Michael và Andy vẫn bí mật gặp nhau dưới gốc sồi vào buổi tối. Ban đầu họ cố tránh đề cập tới cuộc căi vả giữa hai nhà, nhưng cuối cùng bóng mây xám của cuộc tranh chấp bắt đầu che phủ lên t́nh yêu giữa Michael và bà ngoại tôi. Theo Michael, cứ mặc kệ người lớn tranh chấp. "Sau này chúng ḿnh lấy nhau, cây sồi là của anh và em kia mà!", Michael bảo. Nhưng bà ngoại tôi muốn rằng, mọi việc phải rơ ràng là khoảnh cỏ ấy của nhà nào. Anh chàng Michael nọ bối rối im lặng khi bà ngoại tôi tuyên bố, nếu không được như ư sẽ cắt đứt quan hệ với cậu ta. Tội nghiệp Michael, trong suốt một thời gian dài, chiều nào cậu cũng ra chỗ cây sồi chờ đợi. Biết chuyện, ông cố tôi gởi bà ngoại tôi tới nhà một bà d́ ở Ohio.

Năm tháng trôi qua, cây sồi đă lớn. Khoảnh cỏ tranh chấp th́ vẫn bỏ đó, v́ sau khi ông cố tôi mất, bà ngoại đă trở thành cư dân New York. Rồi bà lấy chồng. Cuộc hôn nhân sớm tan vỡ sau vài năm chung sống, để lại cho bà một cô con gái là mẹ tôi. Trang trại của gia đ́nh bị bỏ hoang suốt mấy chục năm. Ngày bà ngoại tôi trở về quê, cũng là ngày ông Michael trút hơi thở cuối cùng. Trước mặt bà ngoại tôi, ông thều thào trăn trối lại rằng, chỉ xin được chôn cạnh gốc sồi có khắc tên ông và bà ngoại tôi: "Tôi muốn gốc sồi đó măi măi là của tôi và bà".

Hẳn David rất ngạc nhiên khi nhận được bức điện của tôi được đánh đi vào sáng hôm sau: "Chúng ḿnh ḥa nhé". Lần đầu tiên trong đời, tôi nói tới chữ "ḥa". Con người ta không nhất thiết phải cố thắng cho bằng được, bằng mọi giá, ở mọi nơi, trong mọi trường hợp.

Về Nhà nếu kô th́ về lại Vườn Yêu nhé